Giải khuyến khích cuộc thi viết lần thứ 3 “Hạo Phương – Một ngày làm việc của bạn như thế nào?” (Bài 7)

Giải khuyến khích cuộc thi viết lần thứ 3 “Hạo Phương – Một ngày làm việc của bạn như thế nào?” (Bài 7)

Ngày mai sẽ ghi nhận những nỗ lực của ngày hôm nay, mỗi ngày trôi qua không phải là sự kết thúc mà đó là một sự khởi đầu mới cho những dự định thật “đặc biệt’’. Vậy thì, bạn đã tìm thấy cho mình một ngày nào đó trong 30 ngày của một tháng để gọi là ngày “đặc biệt” chưa? Hãy cùng Hạo Phương lắng nghe lời tâm sự tiếp theo trong chuỗi bài viết đạt giải khuyến khích cuộc thi viết lần 3 “Hạo Phương – Một ngày làm việc của bạn như thế nào?” (Bài 7), để tìm hiểu về một ngày làm việc “đặc biệt” của tác giả tại Hạo Phương nhé!

Bài 7: Hạo Phương – Ngày cuối tháng, tôi gọi đó là ngày nhân đôi hạnh phúc

Có những ngày cuối tháng rất ngắn đối với mọi người, là những ngày mà mọi người mong nó trôi qua thật nhanh để đón niềm vui cả tháng đi làm đến nhanh nhanh. Nhưng cũng có những ngày cuối tháng đối với tôi mong nó dài thêm, dài hơn nữa dài như 1 cuốn lịch sử vô tận và kéo dài không có hồi kết từ tháng này đến tháng khác.

Có những ngày cuối tháng mọi người mong nó đến sớm hơn một tí ,như là trông mẹ đi chợ về để cho quà bánh. Còn với tôi thì mong nó dài hơn 1 tí nữa và chỉ mong là thời gian dừng ngay lúc đó để làm cho kịp tất cả mọi thứ.

Tôi sẽ kể bạn nghe ngày cuối tháng trong 30 ngày của tôi như thế nào nhé.

Là một ngày “đặc biệt” trong 30 ngày, nhưng chỉ là ngày đáng nhớ thôi vì nó đặc biệt còn những ngày khác cũng không kém đâu nhé.

Giải khuyến khích cuộc thi viết lần thứ 3 “Hạo Phương – Một ngày làm việc của bạn như thế nào?” (Bài 7)

Hạo Phương một ngày mới bắt đầu

Hạo Phương 7h00′ sáng ngày 25…

Ngày hôm nay khác với mọi ngày, ngày hôm nay tôi đi làm sớm hơn mọi ngày, ngày hôm nay tôi đi làm mang nhiều tâm tư hơn mọi ngày. Vì nó được mang tên “ngày cuối tháng”.

Từ xa bác bảo vệ nhìn tôi với ánh mắt đầy trìu mến, bác cười thật tươi với tôi ôi nụ cười ấy mới hiền hòa làm sao, bác hỏi tôi với câu hỏi khác lạ thường ngày:

– Sao hôm nay con đi làm sớm hơn vậy? Bác hiểu rồi ngày cuối tháng đúng không con.

Tôi nhìn bác với vẻ đầy năng lượng căn tràn sức sống, cười một cái thật tươi cho một ngày mới tốt lành tôi nhanh miệng đáp:

– Dạ bác.

Tôi lại tiếp lời bác:

– Bác có muốn anh lương về sớm không?

Bác cười lên một tiếng thật giòn tan và trả lời:

– Mấy nay anh lương đi lâu quá không về thăm bác, khiến bác buồn ghê. Con thấy anh lương đâu nhắn về gấp có bác đang mong nha con.

– Ôi bác ơi anh lương đang nằm chỗ con bác à. Khi nào con thả anh mới được về với bác. Nhưng lâu lắm con mới thả cho anh về bác ơi – Tôi đáp lại lời bác.

Bác lại cười lớn hơn và trả lời tôi:

– Con làm vậy bác buồn con đấy, và con sẽ ăn không ngon ngủ không yên đâu vì mọi người sẽ gọi tên con trong đêm đấy nhé, trong đó có bác.

Tôi “dạ” một tiếng và xin phép bác lên phòng làm việc. Tôi vừa đi vừa nghĩ thầm trong bụng, thôi tháng này bắt anh lương đi luôn cho bác buồn chơi. Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua và điều đó chỉ là thoáng qua và nó không được phép xảy ra.

Nhanh chân bước lên lầu 2 và bắt đầu một ngày mới, với vẻ đầy sảng khoái và tràn đầy năng lượng cho một ngày mới bắt đầu.

Đã đến văn phòng làm việc thân yêu của tôi và còn quá sớm nên nhìn xung quanh phòng chỉ có mình tôi, các bạn hữu đồng nghiệp của tôi vẫn chưa đến.

Tôi vội mở cánh cửa sổ để đón ánh nắng sớm mai, những ánh nắng đầu ngày mới ấm áp làm sao. Ánh nắng sớm mai mang những dư vị của cuộc sống, tô điểm thêm cho ngày mới của tôi thêm chút tươi đẹp, tôi vội pha tách cà phê để ngày mới thêm phần thi vị, cảm thấy mọi thứ như dừng lại ngay lúc này. Tôi mới thấy yêu cuộc sống này làm sao.

Tôi mở máy tính của mình và thầm nghĩ hôm nay chắc em ấy phải hoạt động hết công suất của nó, máy tính bàn và cả laptop của tôi, tôi phải vận hành hết tất cả hai máy thì mới có thể chạy hết được tất cả công việc. Tôi vận dụng hết công lực để có thể khai thác tối đa từ cả hai máy tính, vì tôi biết thời gian không chờ đợi một ai nên tôi phải chạy đua với nó để kịp xong tất cả mọi thứ.

Tôi tiến hành công việc mà trong tháng có vài ngày tôi phải làm, chạy bảng chấm công trên phần mềm, kiểm tra nhân viên chưa xong phần tăng ca, nhân viên tăng ca mà chưa đăng kí, tăng ca còn chưa được duyệt, bảng chấm công của từng nhân viên một, những nhân viên chưa tạo phép ngày nghỉ, những nhân viên chưa được duyệt phép nghỉ, hay những đợt công tác của các bạn còn dang dở, những anh chàng còn nợ tôi những lần đi trễ và những cô nàng đi làm về sớm chưa chịu khai báo. Công việc đòi hỏi sự tập trung cao độ 100% chỉ cần bạn quay đi ngoảnh lại bạn có thể bỏ lỡ một vài tiếng tăng ca của nhân viên, chỉ cần bạn mất tập trung bạn sẽ thêm một con số 0 hoặc bớt đi 1 số 0 trên bảng lương của nhân viên thì hậu quả sẽ khôn lường đấy nha.

Mình phải biết công việc của mình quan trọng như thế nào để dành cho nó 1 sự quan tâm đặc biệt, còn hơn cả sự quan tâm mình dành cho người yêu mình nữa.

Tôi lại kiểm tra tất cả các phòng ban bảng chấm công đã xong chưa, phép đã tạo hết chưa, tăng ca đã được duyệt hết chưa, có ai đi trễ về sớm không và tôi bắt đầu chiến đấu với các trưởng phòng, tôi bắt đầu chuỗi những ngày chạy đua với các trưởng phòng, tôi ca bài ca không bao giờ quên mà tháng nào cũng ca thậm chí là cả hò ầu ơ dí dầu, nhắc nhẹ có, nặng có, rượu mời có và rượu phạt có. Dùng biện pháp mạnh tay có để làm sao các trưởng phòng có thể trả những món nợ cho tôi, bằng cách nào đó để có thể cho các trưởng phòng hoàn thành xong bảng chấm công, duyệt tăng ca và duyệt tất cả ngày phép cho nhân viên của mình. Vì nó là một chuỗi mắc xích liên quan đến nhau chỉ cần một mắc xích bị hỏng là cả mắc xích không hoạt động được cũng như vậy chỉ cần 1 phòng ban không hoàn thành thì cả hệ thống có thể bị dừng và trách nhiệm của tôi là không để 1 con sâu làm rầu nồi canh và chính tôi cũng hiểu ai cũng có những công việc của mình nên cần phải có sự thấu hiểu và cảm thông cho các trưởng phòng mà có cách xử lý cho phù hợp nhất để làm sao công việc có thể hoàn thành tốt đẹp mà không gây ra bất cứ sự trách móc hay muộn phiền từ các phòng ban vì tôi hiểu công việc mà mình đang làm đó là cầu nối giữa tất cả lại với nhau. Nếu tôi xử lý không khéo thì có thể ảnh hưởng đến tất cả nhân viên làm sao để trọn vẹn cả đôi bên, mà công việc của tôi là mang niềm hạnh phúc đến cho mọi người bằng hai tiếng “ting ting” từ ngân hàng. Khi mà mọi người đang chìm đắm trong hạnh phúc từ hai tiếng “ting ting” thì đó là cả 1 quá trình của một đứa làm chấm công và tính lương như tôi đây để có được một kỳ lương về sớm thì tôi phải thật sự căng não để cân bằng mọi thứ tôi vẫn còn nhớ như in một chị đồng nghiệp nói với tôi:

– Em có yêu công việc mình đang làm không?

Tôi ngập ngừng 3 giây và trả lời chị:

– Hạnh phúc là: có việc để làm, có người để yêu thương và có thứ để chờ đợi! Và hạnh phúc của em là công việc em đang làm và là sự yêu thương từ mọi người vì mọi người chờ đợi điều hạnh phúc từ em đó chị.

– Nếu em nói yêu là em đang lừa dối chính bản thân mình nhưng nếu em nói không thì em đang nói xạo, vì cơ bản em làm việc với tất cả tâm tư tình cảm của mình và em gửi gắm hết tất cả tình cảm của mình vào đó thì em nghĩ khi làm việc gì đó bằng cái tâm thì chị sẽ nhận lại được cái tâm chị ạ – Tôi ngẫm nghĩ rồi nói thêm.

Giải khuyến khích cuộc thi viết lần thứ 3 “Hạo Phương – Một ngày làm việc của bạn như thế nào?” (Bài 7)

Ánh nắng sớm mai cho ngày mới bắt đầu

Hạo Phương 13h00′ ngày 25…

Giải khuyến khích cuộc thi viết lần thứ 3 “Hạo Phương – Một ngày làm việc của bạn như thế nào?” (Bài 7)

Thời gian là vàng hãy biết tận dụng nó hiệu quả

Tay tôi vẫn còn bấm  điêu luyện trên những  phím của máy tính tựa như gãy đàn, từng nhịp từng nhịp đều tay, mắt tôi vẫn chăm chú vào những con số trên màn hình kì lương đến đối với mọi người là niềm vui còn đối với tôi là chuỗi ngày dài tại công ty để mọi người nhận được những niềm hạnh phúc và được sống trong khoảnh khắc sung sướng để anh lương kịp về đúng ngày là chuỗi ngày tôi đi sớm về tối. Tôi vẫn chăm chú, hăng say nhìn vào màn hình cả 2 máy tính và không ngừng rời mắt khỏi nó đôi lúc đồng nghiệp hỏi tôi, tôi còn không kịp đưa mắt lên để đáp lời. Nhưng không ai trách tôi vì điều đó vì mọi người hiểu, H…đang ở trong tình trạng như thế nào.

Vâng cuộc sống đôi lúc có nhiều thứ thật lạ lẫm một ngày làm việc cuối tháng của tôi cũng thật lạ lẫm là những chuỗi ngày mà đến đi vệ sinh còn suy nghĩ, đi uống nước còn đắn đo vì tính chất công việc của tôi rất đặc biệt công việc cần sự tỉ mỉ tính toán, và tập trung cao độ khi mà đang tập trung vào thì không thể ưu tiên việc khác được và tôi thấy tất cả dừng lại trên những con số đang chạy trước màn hình của tôi nhưng đôi lúc tôi cảm thấy vui và yêu cái công việc này đến lạ.

Tôi cũng đã từng đọc ở đâu đó rằng “tôi tin rằng cho dù làm công việc nào, chức vị nào, chỉ cần được làm được điều mình thích thì chúng ta nhất định sẽ vui vẻ. Đây chính là ý nghĩa của sự nỗ lực.

Đừng lựa chọn sự an nhàn khi đang độ tuổi cần sự phấn đấu, bởi vậy cuộc sống của bạn sẽ trở nên vô vọng, bạn sẽ hoài nghi về sự nỗ lực.

Tôi đứng dậy dạo một vòng vì hai chân của tôi đã cứng đơ từ lúc nào không hay, tôi hít một hơi thật sâu để chuẩn bị năng lượng cho cuộc chiến tiếp theo. Thời gian thấm thoắt thoi đưa đã hết 8 tiếng làm việc chuông điểm 17h. Nhưng công việc vẫn chưa xong.

Hạo Phương 17h00′ ngày 25…

Nắng đã dần tắt, trời đã trở về chiều mọi người hối hả, vội vã thu dọn đồ đạc để kết thúc ngày làm việc của mình, ai cũng tất bật để trở về với gia đình sau 1 ngày dài làm việc. Trời đã buông xuống những vệt nắng còn xót lại, ánh nắng cuối cùng cũng đã khép lại đằng sau hàng cây xanh xa xa mà từ cửa sổ phòng tôi có thể nhìn thấy. Mọi người chào nhau ra về, lần lượt một người, hai người, ba người rồi còn một mình tôi trong căn phòng ấy ngày dài đã dần khép lại thay vào đó là một màn đêm bao trùm và tôi vẫn ngồi nơi đây tay vẫn gõ từng nhịp trên bàn phím kêu lộc cộc và nghe yên ắng đến lạ thường, nghe rõ cả hơi thở của tôi từng hơi thở nghe rõ mồn một và dường như những con số vẫn chạy những cái tên trên máy tính của tôi vẫn nhảy, ngày dài với tôi vẫn chưa khép lại tôi vẫn còn chiến đấu với một mớ công thức, vẫn còn đó những con số trăm trăm, nghìn nghìn, chục chục, và để cho mình không nhìn nhầm tôi chớp mắt liên tục và không ngừng tập trung cao độ. Khi mà mọi người đã về hết là lúc mà tôi làm quên thời gian đây chính là lúc tâm tôi tịnh nhất để làm tất cả mọi thứ.

Giải khuyến khích cuộc thi viết lần thứ 3 “Hạo Phương – Một ngày làm việc của bạn như thế nào?” (Bài 7)

Một số công việc tôi phải giải quyết gấp

Hạo Phương 22h10′ ngày 25…

Giải khuyến khích cuộc thi viết lần thứ 3 “Hạo Phương – Một ngày làm việc của bạn như thế nào?” (Bài 7)

Lao vào công việc quên mất rằng bản thân mình cũng cần được yêu thương, dạ dày tôi kêu cồn cào, bắt đầu buổi biểu tình réo gọi vì từ chiều giờ tôi chưa nạp năng lượng gì hết, giật mình nhìn đồng hồ đã chỉ điểm 21h30 phút nhìn xung quanh cảnh vật không một tiếng động còn mình tôi nơi đây, cả căn phòng lặng yên đến đáng sợ. Tôi kiểm tra lại tất cả những gì mình đã làm, hết 1 chặng đường dài đã tạm ổn hết mọi thứ. Tôi lưu lại tất cả các dữ liệu mình đã làm chuẩn bị thu dọn hành lí đi về bước từng bước chậm rãi với tinh thần phần trăm pin ở mức 0 từ tầng 2 đến xuống tầng trệt là cả một bầu trời đen tối, tất cả đèn điện đã tắt từ bao giờ còn mình ta với ta giữa không gian rộng bao la nơi đây.

Nhấc từng bước mệt mỏi đi ra khỏi cánh cửa ở lễ tân tôi đâu biết được điều đáng sợ đang chờ sẵn tôi sau cánh cửa nơi đó, là ba bốn anh chó dễ thương lao đến bên tôi, tôi cứ ngỡ mọi chuyện bình thường nhưng không một anh nhảy, một anh vồ vập lấy tôi, một anh cắn quần tôi, than ôi những cái mệt mỏi như dần tan biến đi, vì được các anh chó dễ thương chào đón tôi một cách nồng nhiệt như sắp bước vào một trận chiến nảy lửa, tôi chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, tôi như bừng tỉnh sau một cơn say dài, mới biết đó là hiện thực không phải mơ, theo phản xạ tự nhiên tôi chạy nhanh như cướp lao ngay vào quầy lễ tân đóng cánh cửa lại, mấy anh cũng không kém nhanh như chớp cũng rượt theo nhưng tôi đã nhanh chân hơn, tôi đã ở bên trong cánh cửa an toàn và đang nghĩ liệu rằng mình không nhanh thì thân xác hoang tàn không nhận ra rồi. Đằng sau cánh cửa ấy các anh không chịu rời cánh cửa một bước và thêm phần combo liên tục la lối um xùm, tôi tiến thoái lưỡng nan tiến không được mà về cũng không xong, cả 1 ngày dài đằng đẳng đã thật sự quá mệt với công việc chỉ muốn hòa mình vào dòng nước mát ở nhà để vơi đi ngày dài mệt mỏi với công việc và các anh bây giờ không thấy dễ thương nữa mà hổ báo quá, làm tôi quên luôn cái đói tự bao giờ tôi tự trấn an bản thân mình rồi sẽ ổn không sao .

Tôi lấy hết can đảm mở cánh cổng xua các anh chó hổ báo trường mẫu giáo đi nơi khác, nhưng dường như không hiệu quả các anh còn làm dữ hơn, tôi dùng hết tất cả những gì có thể, vận dụng hết nội công sẵn có trong người dùng cả ngôn ngữ hình thể và thậm chí cả lời nói của mình, nhưng có vẻ các anh không chịu hiểu và chả hợp tác với tôi. Dường như các anh lại thể hiện thái độ lại với tôi “mày làm gì được tao”, “mày không làm gì được tao” hay đại loại “mày sẽ không về nhà được đâu”,…lòng tôi như chết lặng tôi phải làm sao đây? đang ở trong một mớ hỗn độn thì may quá từ xa xa 1 bác bảo vệ nhìn nom có vẻ khá hiền lành, dễ thương bước đến, bác nhẹ nhàng đưa các anh chó vào chuồng và trả các anh về đúng vị trí của mình, sau đó, bác mới đi đến chỗ tôi. Bác hỏi tôi một cách nhẹ nhàng:

– Con có sao không con.

Mặt tôi rạng rỡ hẳn lên trả lời bác:

– Vâng, con không sao bác ơi.

Bác tiếp lời:

– Kì lương đến nên con về trễ hả?

Tôi chỉ cúi đầu “dạ” và chào bác rồi nhanh chân lấy xe ra về.

Chạy xe bon bon trên đường và quên mất nghĩ mình ăn gì mà chỉ nghĩ ngày mai mình phải cần làm gì nữa. Cuộc sống sẽ thú vị khi mà bạn phải qua 1 ngày làm việc thật sự ý nghĩa như vậy.

Con người sống trên đời, ai cũng đều kiếm tìm và chờ đợi hạnh phúc. May mắn là hạnh phúc không phải điều gì đó quá xa vời mà là thứ chúng ta có thể tận hưởng mỗi ngày.

Hy vọng bạn luôn giữ được một trạng thái tốt nhất của cuộc sống, có việc để làm, có người để yêu thương và có thứ để chờ đợi. Bởi vì đây chính là hạnh phúc.

“Hãy làm việc một ngày đáng một ngày, một tháng đáng một tháng, một năm đáng một năm. Đó là ý thức trách nhiệm, ý thức làm chủ, biểu hiện rõ rệt bằng việc làm” – Phạm Văn Đồng.

Đó là 1 ngày làm việc cuối tháng của tôi trong 30 ngày tại công ty còn bạn thì sao?

Hạo Phương là nhà nhập khẩu và phân phối các thiết bị điện công nghiệp của các thương hiệu lớn trên thế giới. Đồng thời Hạo Phương cũng là nhà thầu xây dựng công trình và tích hợp hệ thống công nghiệp hàng đầu Việt Nam.

Quý khách hàng có nhu cầu vui lòng liên hệ qua Hotline: 1800 6547
Hoặc để lại thông tin, chúng tôi sẽ liên hệ trong thời gian sớm nhất!